Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhóc “câm” chọc hồng trần


Phan_37

Thu Anh Đào dữ tợn cười, nàng cũng lười giải thích, chủ yếu là giải thích cũng không có ai tin không phải sao? Là con gái thế kỷ hai mươi mốt, giải thích nhiều để làm gì? Lúc nên cầm thú thì cầm thú, đương nhiên là… ha ha!

Mộ Giai Nam thấy nàng khí thế bức nhân, nếu hắn muồn thoát ra đương nhiên dễ dàng, nhưng ánh mắt lại không nghe lời cứ dán vào cái yếm đỏ au, con mắt không nhúc nhích, nguyên bản tính vốn bình tĩnh của hắn, hiện tại lần đầu tiên rối loạn trận tuyến, a, không đúng, là hắn không muốn chạy trốn.

Thu Anh Đào đối với vẻ mặt giả vờ trấn định của Mộ Giai Nam rất là vừa lòng, nàng như con mèo nhỏ bò lên giường, tóc đen xõa dài trên lưng, trừ phi Mộ Giai Nam không thích nàng, nếu không hắn chạy không thoát khỏi tay nàng, nàng tiếp cận con mồi, lớn mật không chút do dự, áp chế Mộ Giai Nam.

Chương 74: Gục! Ta phác! . . .

Mộ Giai Nam ra vẻ trấn định, trên gương mặt cũng không bày tỏ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại phản bội hắn, hắn gian nan nghiêng đầu sang một bên, vừa muốn đứng lên liền bị Thu Anh Đào một phen đè lại bả vai, sự thật hắn khí lực quả thật không lớn như Thu Anh Đào.

“Chạy cái gì, ngươi sợ ta nha?”

Thu Anh Đào tặc tặc cười, khóa ngồi trên người Mộ Giai Nam, đầu cọ cọ lên hai má Mộ Giai Nam…

“Ta sợ chuyện gì? Chịu thiệt sao?… Người chịu thiệt cũng không phải ta.”

Mộ Giai Nam không được tự nhiên nhắm hai mắt lại, hai tay buông thõng trên giường, hắn hàm hồ trả lời nhưng vẫn không che giấu được hỗn loạn trong lòng.

Thu Anh Đào đối với biểu hiện của Mộ Giai Nam có điểm ngoài ý muốn, ngày thường miệng lưỡi hắn trơn tru, kiêu ngạo lưu manh, cư nhiên cũng có lúc khiếp đảm, mất tự nhiên, ngượng ngùng tiểu nam nhân, hắc hắc… A, hay là do nàng quá bạo gan đi?

Nàng nhướng mày… cổ đại luôn trọng lễ tiết, nàng bá vương thượng cung thích hợp không? … Mộ Giai Nam có ở trong chăn khóc tức tưởi, sau đó không chịu nổi nhục mà treo cổ tự sát không?!

Thu Anh Đào rùng mình một cái, vội vàng sửa sang lại quần áo:

“Quên đi quên đi, vẫn là không nên khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi biết tâm của ta hướng về ai thì tốt rồi…”

Nàng thu hồi chân muốn đứng dậy, lại bị Mộ Giai Nam nghiêng người đặt ở dưới thân, Thu Anh Đào nhìn chăm chú vẻ mặt tức giận của Mộ Giai Nam, nàng chớp mắt mấy cái:

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn biểu đạt cảm tình với người, không có ý mạnh mẽ đùa giỡn lưu manh.”

“Ngươi nha đầu chết tiệt! …”

Mộ Giai Nam không biết phải nói nàng như thế nào, một cô nương lại chủ động làm chuyện này, nguyên bản phải là nam nhân chủ động mới đúng… Mộ Giai Nam hòa hoãn cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh nói:

“Không thua gì sắc nữ.”

Không đợi Thu Anh Đào mở miệng, môi vừa mở đã bị người dán chặt, Thu Anh Đào mở to mắt… Nguyên lai nàng không nghĩ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt!

Trong chớp mắt khi môi hắn chạm vào môi nàng, hắn bỗng quên hết những chuyện không vui, đối với nàng hắn không thể cự tuyệt nàng câu dẫn.

Môi và môi giao nhau, lưỡi của hắn không khỏi xâm nhập nơi mềm mại bên trong. Thu Anh Đào đương nhiên không phản kháng, nàng chờ loại ái muội này thật lâu rồi, tưởng niệm Mộ Giai Nam ôn nhu hôn nàng, không phải nàng sắc, chỉ là tưởng niệm một chút thôi… Nàng vừa định đón ý hùa theo, Mộ Giai Nam bỗng nhiên dùng một loại phương thức cực kỳ thô bạo, đem đầu lưỡi gắt gao quấn quanh đầu lưỡi nàng, răng cắn cánh môi nàng… Thu Anh Đào hai mắt mở to, đầu lưỡi run lên, không ôn nhu cũng không triền miên, chỉ có không kiêng nể gì đòi hỏi, hơn nữa hô hấp bắt đầu khó khăn. Tình cảnh này, giống như một đôi nam nữ không có cảm tình giao hoan, cái nàng muốn không phải loại cảm giác này… Thu Anh Đào không cần nghĩ ngợi đẩy Mộ Giai Nam ra, nàng xoa xoa cánh môi sưng đỏ, lưng dựa sát tường, bắt đầu khẩn trương :

“Ngươi làm cái gì vậy? Làm ta đau!”

Mộ Giai Nam không cho là đúng liếm liếm môi, nhe răng cười một cái:

“Chà đạp ngươi, sau đó vứt bỏ ngươi.”

“…” Nàng hút một ngụm khí lạnh, không phải chứ? Trả thù sao? Người này so với nàng còn biến thái hơn…

“Như vậy không tốt nha, ta là thật tâm thật ý tới tìm ngươi tâm sự …”

“Có gì không tốt? Chờ đến khi ngươi mang thai, ta trái ôm phải ấp, nắm vững quyền lực, như vậy đi, bổn thiếu gia phong ngươi làm…”

Mộ Giai Nam suy nghĩ nhíu mày, bỗng nhiên vỗ tay một cái:

“Thiếp ấm giường… Không tệ chứ?”

Thu Anh Đào thiếu chút nữ muốn cắn lưỡi tự tử. Nhìn bộ dạng Mộ Giai Nam không giống nói đùa, nàng cũng không tính đùa giỡn lưu manh bị lưu manh đùa lại, nàng ngoài cười nhưng trong không cười lui về phía sau:

“Ha ha, ta chỉ muốn đùa một chút, ta còn có việc, đi trước…”

Nàng một bên giải thích một bên nhảy xuống giường, nàng thật sự tự cho mình thông minh, tự động đưa lên cho người ta ăn, ô ô, Mộ Giai Nam quả thực còn đang tức giận…

Mộ Giai Nam há có thể để nàng chạy, hắn nhanh tay ôm lấy thắt lưng của nàng quăng trở lại giường, sau đó giam nàng vào bên trong, tiếng cười hắn phi thường quỷ dị:

“Muốn chạy? Hiện tại còn muốn chạy! … Không có cửa đâu.”

Thu Anh Đào nhìn chăm chú ánh mắt mê đắm của Mộ Giai Nam, nàng ra vẻ trấn định tươi cười chào đón:

“Soái ca bình tĩnh một chút, ngươi không phải loại người như vậy, ta biết ta biết…”

“Biết cái đầu ngươi, ta chính là loại người như vậy…”

Mộ Giai Nam âm lãnh cười, cúi người hôn lên môi nàng, Thu Anh Đào nghiêng đầu sang một bên, mím chặt môi phòng ngừa hắn xâm nhập, nhưng cánh môi ẩn ẩn đau, nàng theo bản năng nắm chặt quyền, chuẩn bị một quyền đánh vào ngực Mộ Giai Nam, nhưng Mộ Giai Nam sớm có phòng bị, một tay dễ dàng nắm hai tay nàng đặt lên đỉnh đầu, ngay sau đó rút ra một sợi dây thừng, đem hai tay nàng cột vào đầu giường… Hắn nhìn chăm chú Thu Anh Đào vặn vẹo thân thể, vừa lòng gật gật đầu:

“Tiếp tục giãy dụa đi, ta liền thích ngươi phản kháng, nếu không sẽ mất vui, ha ha…”

Thu Anh Đào lắc lắc cổ tay, nàng cuối cùng đã biết hắn không đùa, mà nàng cũng không muốn trong tình cảnh này phát sinh quan hệ, vì thế nàng gân cổ kêu…

“Cứu mạng! Cứu mạng, mau bắt lưu manh! —— “

Mộ Giai Nam che lỗ tai:

“Xem ra có thể nói chuyện cũng không tốt lắm…”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại từ trong túi rút ra một cái khăn tay, sau đó chậm rãi nhét vào miệng Thu Anh Đào, nàng “Ngô ngô” kêu rên lại phát không ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận trừng Mộ Giai Nam.

Mộ Giai Nam sờ sờ mặt nàng nói:

“Ngoan, kêu lớn tiếng như vậy sẽ ầm ỹ đến người khác.”

“Ngô ngô…” Thu Anh Đào cảm thấy một bàn tay đặt trên thắt lưng nàng, nàng nhịn không được liều mạng giãy dụa, hiến thân cũng không sao, nhưng hiến thân phải có giá trị! Xem tình hình trước mắt, Mộ Giai Nam chính là muốn chiếm tiện nghi sau không phụ trách, do nàng quá trực tiếp nên làm cho Mộ Giai Nam hiểu lầm sao? Ô ô, sự tình sao lại thành như vậy?

Mộ Giai Nam đối với khóc lóc của nàng lại thờ ơ, hắn học theo lời của nàng, kỳ quái nói:

“Ôi, khóc cái gì nha? Ngươi sợ ta?”

Thu Anh Đào liên tục gật đầu, tình huống đột ngột chuyển biến, nàng thất kinh nâng lên chân, tận lực dùng đầu gối cản lại thân thể Mộ Giai Nam. Nàng thật muốn một cước đá chết hắn, Mộ Giai Nam mới là phẫn trư ăn lão hổ, bản tính sắc lang lộ rõ ràng, nàng hiện tại ngược lại là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe.

Mộ Giai Nam tiếp tục bảo trì bộ dáng dâm tặc, bỗng nhiên khoát tay phóng ra phi tiêu, trong phòng nhất thời tối đen, cảm giác sợ hãi đánh úp lại Thu Anh Đào…

“Ngô!” Thu Anh Đào nhíu chặt mày, trong bóng đêm hai bàn tay tà ác tùy ý chạy loạn trên da thịt nàng, giờ phút này nàng có thể cảm nhận hắn hữu lực chạm vào nàng, từ cổ trợt dần xuống dưới… Hơn nữa lập tức đi đến bộ ngực mẫn cảm! … Nàng thật sự là khóc không ra nước mắt, vốn nàng chiếm ưu thế, tính bổ nhào vào “Ngây ngô tiểu nam hài”, làm sao trong chớp mắt nàng lại thành sơn dương sắp bị làm thịt vậy? Ô ô, Nam ca ca ngươi ôn nhu một chút a…

Không có ánh sáng, Mộ Giai Nam nhịn không được cười trộm, xú nha đầu cư nhiên dám công khai sắc dụ hắn? Hôm nay không cho nàng chịu chút đau khổ, sau này nàng còn dám làm chuyện gì nữa?

“Ô ô…” Thu Anh Đào kiệt lực vặn vẹo thân thể, hy vọng dùng âm thanh nức nở gọi hồi lý trí Mộ Giai Nam, nhưng lúc này nửa người trên của nàng đã lạnh lẽo không còn gì che chắn, hơi thở ấm áp thổi thổi bên tai nàng, một đại chưởng đặt trên ngực nàng, không mang theo cảm tình dùng sức vuốt ve, da thịt trừ bỏ đau đớn, không có nửa phần khoái cảm. Nàng không muốn như vậy, không muốn không muốn…

… Mộ Giai Nam nguyên bản thầm nghĩ muốn đe dọa nàng một phen, nhưng khi ngón tay chạm vào da thịt mềm mại của nàng… Thân thể hắn nổi lên biến hóa, cổ họng khô nóng khiến hắn không thể dừng tay… Hắn nhớ nàng, muốn nàng, giờ phút này, rất muốn hôn nàng.

Mộ Giai Nam lấy khăn tay trong miệng Thu Anh Đào ra, Thu Anh Đào mãnh liệt hít vào một hơi, vừa muốn hô to, lại bị hắn hôn, nhưng hắn hôn rất ôn nhu, không hề càn quấy.

Thu Anh Đào khóe mắt còn nước mắt, khi nàng nghĩ còn phải chịu tra tấn, lại cảm nhận được sự ôn nhu vuốt ve, nàng không khỏi tâm tình dần dần bình tĩnh, hắn hôn nhu tình như nước, đầu lưỡi mềm nhẹ quanh quẩn, nàng không tự chủ được luân hãm, ý loạn tình mê đáp lại.

Tay nàng bất tri bất giác đã được buông lỏng, lưng bị một bàn tay nâng lên, nàng không giãy dụa, vô lực cự tuyệt, triền miên hôn nồng nhiệt, máu sôi trào, nguyên bản phòng lạnh như băng trong kích tình mà ấm áp.

Thu Anh Đào hút hấp cái mũi, tên vô lại này chính là muốn xem nàng làm trò hề, vẫn là tên biến thái! … Nhưng mà, nàng hoàn toàn không muốn chống cự hắn. Dục, có lẽ thôi, chính là nàng yêu hắn.

Mộ Giai Nam đem nàng ôm vào trong ngực, lại cảm thấy thiên hạ trong lòng lạnh run, hắn trong thanh âm nhiều ra một tia ẩn nhẫn:

“Chỉ đùa với nàng một chút, rất dọa người sao? …”

Thu Anh Đào không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nàng dùng đầu hung hăng đánh lên trán Mộ Giai Nam:

“Có người nào như ngươi sao? … Ta còn tưởng ngươi bị biến thái sắc ma bám vào người chứ, ô ô…”

Mộ Giai Nam xoa xoa cái trán, sau đó cười:

“Đối với nàng ta thật hết cách, ta thường xuyên tự hỏi chính mình, nha đầu kia thay đổi thất thường, hết ăn lại nằm lại rất sợ chết, đến tột cùng ta thích nàng ở chỗ nào? …”

“Ta không có lừa dối ngươi, thật sự!”

Thu Anh Đào gắt gao ôm cổ Mộ Giai Nam, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói:

“Ta vẫn tin tưởng ngươi không chết, nhưng vẫn không ngừng nghe được tin dữ, đầu tiên là vòng cổ sau là đai lưng, dính đầy vết máu làm ta không thể không suy nghĩ miên man…”

Nàng hít thở một hơi, tận lực không cho nước mắt làm ảnh hưởng không khí tốt đẹp hiện tại:

“Ta lúc ấy cũng suy nghĩ, chờ ngươi một năm, nếu ngươi không trở về, ta phải đi địa phủ tìm ngươi, nếu không phải phụ thân xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không xuống núi, cũng sẽ không chui đầu vô lưới để lão hoàng đế lợi dụng… Bởi vì trong lòng có ngươi, cho nên ta còn không sợ chết, ngươi hẳn là hỏi mình sao lại có mị lực lớn như vậy đi, ngu ngốc…”

Mộ Giai Nam trong mắt nổi lên một tia gợn sóng, vô luận lời này là thật hay giả, coi như đã đủ hóa giải hết bất mãn trong lòng, hiểu lầm tựa hồ cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể. Càng nghĩ, nguyên lai là hắn không tin tưởng bản thân cho nên không tin tưởng nàng… Hắn đem nàng ôm vào lòng, hôn lên trán nàng, sau đó khôi phục thái độ bình thường bướng bỉnh cười:

“Nàng là do ta cướp được từ tay Tống Hàn Nho, không có quyền lựa chọn, chung thân của nàng do ta định đoạt.”

Thu Anh Đào giật mình, nàng si ngốc cười, bỗng nhiên đẩy Mộ Giai Nam bổ nhào lên giường:

“Sai, ngươi là của ta, hiện tại ta sẽ ăn ngươi!”

“…” Mộ Giai Nam bắt lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn trên ngực hắn, tuy rằng hắn đối với nàng có khát vọng, nhưng vì bảo hộ danh tiết Nữu Nữu, hắn chỉ còn cách ra vẻ đạo mạo nói:

“Ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, chính thức cưới nàng.”

Thu Anh Đào thẹn thùng ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng khinh thường run rẩy, người này thực bảo thủ, vài lần câu dẫn đều thất bại !”Sắc đẹp” trước mặt cư nhiên không bị dụ, không biết hắn có phải nam nhân hay không nữa?

Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .

Thu Anh Đào rúc vào bên cạnh Mộ Giai Nam, ôm chặt cánh tay Mộ Giai Nam, trong lòng nàng có kiên định:

“Đúng rồi, sao ngươi lại giả vờ mất trí?”

Mộ Giai Nam ngẩn ra:

“Ai giả mất trí, ta vốn không quen bọn họ.”

Thu Anh Đào nhướng mày:

“Được lắm Mộ Giai Nam, ngươi cứ giả ngu đi.”

“…” Mộ Giai Nam đưa tay, rất nhanh nắm chặt tay nàng, hắn quả thật không muốn nhắc lại chuyện phát sinh trên núi, có thể xem như bí mật không thể cho ai biết đi, cũng có thể nói hắn hy vọng người nào đó tự giác ngộ. Hơn nữa, sau khi hắn xuống núi cảm xúc có chút không ổn định, hơn nữa khi hắn nghe được tin tức Nữu Nữu và Thất hoàng tử thành hôn, tinh thần hoàn toàn suy sụp .

Thu Anh Đào chỉ biết Mộ Giai Nam có gì đó giấu nàng, hắn vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, nhớ tới đoạn thời gian sống không bằng chết của mình, nàng nhất thời căm giận chỉ trích nói:

“Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi như thế nào không? Ngươi nếu còn sống vì sao không lập tức xuất hiện hoặc cho ta vài tín hiệu, ngươi quá đáng thật, hại ta tan nát cõi lòng!”

“Rất không phân rõ phải trái, ta lúc ấy ở trên đỉnh núi, thời tiết ác liệt, ta không thể liên hệ nha.”

“Nhưng là ngươi làm sao lại bị thương? Còn có bóng người rơi xuống vách núi là ai vậy? Có phải ngươi gặp kẻ địch?”

“Rơi xuống?”

“Đúng vậy, rất nhiều người đều nhìn thấy một cái bóng đen từ vách núi rơi xuống đáy cốc, ngọn núi cao như vậy, đoàn người vì tìm kiếm ngươi cũng bôn ba hơn mười ngày, ta lúc đó nhìn thấy cái bóng đó nên nghĩ là ngươi, mới một ngụm máu đen phun ra, không ngờ lại có thể nói chuyện được…”

“Máu đen?”

“Ân, nguyên lai ta không phải trời sinh câm điếc, là có người thừa dịp nương ta mang thai, hạ độc trong thuốc dưỡng thai, vốn định giết ta, không ngờ lại hại chết nương, cha ta sau khi biết được chân tướng, trong lúc tức giận đã giết tên hỗn đản đó!”

“Ngưu đại thúc vì chuyện này mới giết người?”

Mộ Giai Nam vẫn trong trạng thái bình tĩnh, hắn giống như nghe một câu chuyện không liên quan đến mình.

“Uy ! Ngươi biểu hiện chút kinh ngạc không được sao? Ta luôn muốn hỏi ngươi vần đề quan trọng nhất, ngươi cư nhiên còn giả ngu?”

Thu Anh Đào buông Mộ Giai Nam ra, sau đó ngồi vào bàn bên cạnh.

Mộ giai nam có chút suy nghĩ sau đó nói:

“Thế gian căn bản không có Lam Thảo linh chi.”

Thu Anh Đào ngẩn người, tuy rằng nàng từng không tin quỷ thần, nhưng nàng cũng hồ đồ xuyên qua, chứng minh thế gian thật sự có tiểu quỷ đại thần:

“Vậy mà nghe Yến Hồi đại sư nói cứ như thật, ông ấy còn nói Lam Thảo linh chi chân dài biết chạy, có pháp lực có thể ngăn cản người lên núi, cho nên chúng ta liền lo lắng, nghĩ ngươi lọt vào công kích của Lam Thảo linh chi!”

Mộ Giai Nam cười một tiếng:

“Chỉ là một cọng cỏ linh chi làm sao công kích ta? Nàng cũng không động não.”

“Ngươi đừng vòng quanh Mộ Giai Nam!”

Thu Anh Đào tức giận chạy đến bên giường, trừng mắt nói:

“Ta thật sự rất ngạc nhiên, ngươi đến tột cùng gặp phải chuyện gì, thành thật khai báo đi.”

Mộ Giai Nam đưa tay ôm nàng vào lòng:

“Nàng là nguyện ý tiếp tục ở lại Hoàng thành hay là theo ta trở về làm sơn trại phu nhân?”

Thu Anh Đào xấu hổ ở trong lòng Mộ Giai Nam cọ cọ:

“Nếu nghe ta, ta hy vọng rời xa nơi thị phi này, thật yên lặng sống hết đời, chỉ cần có ngươi thì ở đâu cũng được.”

Nàng bỗng nhiên lại thương cảm:

“Nhìn thấy ngươi trụy nhai, ta cả người đều choáng váng, ngươi không thể lý giải tâm tình ta lúc đó đâu, ta hận chính mình vì sao không giúp được ngươi, thật sự là đau triệt nội tâm …”

Mộ Giai Nam cảm thấy vạt áo bị chất lỏng tẩm ướt, lòng hắn nhói đau, tay lung tung chà sát gương mặt nàng:

“Nha đầu ngốc, anh minh thần võ Mộ Giai Nam sao lại dễ dàng trụy nhai? “

Thu Anh Đào nhướng mắt:

“Vậy người rơi xuống vực là do ngươi đánh rơi?”

“Ta không có cùng bất luận kẻ nào giao thủ, cánh tay bị nhánh cây làm bị thương, lúc đó ta lấy đai lưng buộc vết thương, vòng cổ vô ý rớt xuống núi, lúc sau ta mới phát hiện.”

Hắn lúc ấy đã leo sắp tới đỉnh núi, mục đích ngay trước mắt, hơn nữa hắn đã trong tình trạng kiệt sức, gió lạnh không ngừng thổi, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm leo lên đỉnh núi rồi nói sau.

Thu Anh Đào ngồi dậy cẩn thận nhớ lại, tuy rằng lúc đó trời tối, nhưng bóng dáng rõ ràng là con người.

“Vậy thật kỳ quái, sao lại có người rơi xuống chứ? Quả thật là con người, ta thấy rất rõ ràng!”

Mộ Giai Nam nhún vai:

“Không biết, ta không có gặp qua bất kỳ ai.”

Nhưng mà cái người bị trụy nhai theo lời Nữu Nữu, lại chữa khỏi ách tật cho nàng, tâm tình hắn tốt hơn một chút:

“Nhờ vậy mới chữa hết bệnh cho nàng, xem như trong họa được phúc đi, ha ha.”

“…” Nói như vậy sao được, một người xa lạ ngã chết, nàng vì thế mà chữa được bệnh, vậy người ngã chết thực oan nha. Nàng cũng không phúc hậu nói một câu, tuy rằng có nhiều trùng hợp làm cho tất cả mọi người nghĩ người đó là Mộ Giai Nam, nhưng mà, may mắn không phải…

Mộ Giai Nam nửa ngày không nói, lại đột nhiên đứng dậy rời đi. Thu Anh Đào cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, dù sao Mộ Giai Nam cũng có tính tình thay đổi thất thường, mặc dù hiện tại còn hiểu lầm, nàng cũng sẽ làm sáng tỏ, bởi vì trong mắt nàng, trong lòng nàng chỉ có Mộ Giai Nam, nàng nguyện ý sống vì hắn, chết vì hắn, cho nên nàng sẽ đem hết toàn lực, làm cho hắn hiểu được lòng nàng. Huống chi… Mộ Giai Nam vì nàng đã làm quá nhiều, nàng sớm khắc ghi trong lòng. Hắn tận tâm hết sức giúp nàng chữa bệnh, không chối từ lao khổ sấm quan, bọn họ dọc theo đường đi vui vẻ với thăng trầm, tình cảm sớm như bàn thạch không thể phá vỡ.

Hì hì, hiện tại nàng chờ làm tân nương tử!

Hậu cung yên tĩnh, bên trong Thiên Lao

Mộ Giai Nam ngồi đối diện Tống Hàn Nho, hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn như bình tĩnh nhưng trong mắt lại chứa bất mãn.

Tống Hàn Nho bị giam giữ ở một gian thạch bích, hắn không biết Mộ Giai Nam tới đây là có ý gì, nếu vì muốn nhục nhã hắn mà đến, hắn nhất định nghênh đón.

Mộ Giai Nam nhìn chăm chú Tống Hàn Nho trầm mặc thật lâu, hắn chỉ lên vách tường:

“Trong thạch bích có ba đường ra, một cái là cửa, một cái là trên đỉnh đầu, còn có một ở vách tường kia, nếu cho ngươi một cơ hội chạy trốn, ngươi lựa chọn từ nơi nào rời đi?”

Tống Hàn Nho nhìn về phía vách tường, Mộ Giai Nam đang muốn làm gì?

“Ta lựa chọn không ly khai.”

“Vì sao? Không ai ngăn cản ngươi.”

“Ngươi hỏi hay thật, ta sao có thể một mình rời đi?”

Mộ Giai Nam câu được câu không ứng thanh:

“Có tình có nghĩa, không tệ.”

Hắn vòng tay ôm ngực:

“Ta đã hạ lệnh ngày mai sẽ chém đầu những tên gian thần, Tể tướng là nhạc phụ ngươi, ngươi có cảm tưởng gì?”

Tống Hàn Nho giật mình:

“Thực không dám giấu, ta không hề cảm giác gì. Giờ phút này ta chỉ quan tâm Chư Cát Huệ Lan và Ngưu Nữu Nữu có an toàn hay không thôi!”

“Chư Cát Huệ Lan ở tạm Ngưu thị tiêu cục, về phần Ngưu Nữu Nữu…

” Mộ Giai Nam không nhanh không chậm nói:

“Ngươi quan tâm nhiều rồi.”

“A, ngươi đang ghen?”

Tống Hàn Nho thản nhiên tự nhiên, tựa hồ cố ý chọc giận Mộ Giai Nam:

“Bổn vương từng đề cập qua chuyện thành thân, là do Ngưu Nữu Nữu đồng ý, cũng không phải là ta ép cưới”

Mộ Giai Nam liếc mắt một cái:

“Đúng rồi, ta là sơn tặc, thích cướp thì cướp, ngươi quản được sao?”

Tống Hàn Nho cảm giác Mộ Giai Nam chính là tìm hắn cãi nhau, tựa hồ nam nhân này cá tính bất thường, khi thì cao ngạo khi thì bướng bỉnh khi thì khiêu khích, giống như lần bọn họ gặp nhau trước đó, Mộ Giai Nam rõ ràng quan tâm quan hệ của hắn và Nữu Nữu nhưng lại làm ra vẻ không muốn biết.

“Chuyện ta tự chủ trương cướp pháp trường, Nữu Nữu cũng không biết, Huệ Lan ngồi kiệu hoa ta cũng không dự đoán được…”

Tống Hàn Nho dừng một chút, tâm tình không khỏi phiền muộn:

“Nữu Nữu là nữ tử đáng giá để người khác cam tâm tình nguyện giúp đỡ.”

Hắn sớm đã biết trong lòng Nữu Nữu có người khác, chúc phúc chính là phương pháp tốt nhất.

Chân tướng rõ ràng, Mộ Giai Nam không vui ngược lại có chút áy náy, hắn trách lầm Nữu Nữu, cũng không thể trách hắn, trong chuyện tình cảm hắn luôn hỗn loạn, không hiểu rõ chân tướng, càng để tâm vào chuyện vụn vặt. Nhưng cũng may hắn chưa bao giờ chân chính buông tay nàng, hắn mượn lực lượng trở về Hoàng thành ngăn cản hôn lễ, mượn cớ khởi nghĩa đoạt lại nàng, đúng là hắn xấu xa chỉ là không thừa nhận thôi.

“Ngươi buông tay sao?”

Tống Hàn Nho đương nhiên biết Mộ Giai Nam hỏi chuyện gì:

“Tuy có chút không cam lòng, nhưng mà, ta tựa hồ chưa bao giờ chân chính có được tim nàng.”

Mộ Giai Nam cư nhiên có chút thưởng thức Tống Hàn Nho, ít nhất ở mặt cảm tình, hắn so với chính mình thẳng thắn hơn nhiều. Mộ Giai Nam đi khỏi nhà giam, trước khi đi để lại một câu không thể tưởng tượng——Sau này đối xử tử tế với dân chúng, nếu không ta lúc nào cũng sẽ tới tìm ngươi.

Mà những lời này có ý gì? Ở ngày thứ hai liền biết được đáp án.

Mộ Giai Nam không phải là người nhân từ, đối với bọn làm loạn triều cương, lòng tham không đáy của đám gian thần, hắn không lưu tình hạ lệnh chém đầu. Máu nhuộm đỏ pháp trường, không khí đầy mùi máu tươi. Những dân chúng từng chịu áp, cũng cảm xúc tăng vọt, diễn tấu sáo và trống chiêng ăn mừng, toàn thành bao phủ trong không khí vui mừng.

Hoàng hôn ngày đó, chính là nghi thức đăng cơ đại điển, nhưng người ngồi trên ngôi vị hoàng đế không phải là Mộ Giai Nam, mà là Tống Hàn Nho. Cũng không phải Tống Hàn Nho tự mình muốn ngồi, không bằng phải nói là Mộ Giai Nam ép hắn ngồi ngai vàng, Mộ Giai Nam lấy tính mạng Chư Cát Huệ Lan ra trao đổi.

Những võ lâm hảo hán tuy rằng không hiểu Mộ Giai Nam có ý gì, nhưng bọn họ tin tưởng quyết định của hắn, tất nhiên là trải qua thận trọng lo lắng, cho nên ngay cả nửa câu phản đối dị nghị cũng không phát ra. Phải nói Mộ Giai Nam đúng là có mị lực, lời tuy không nhiều, lại nhất ngôn cửu đỉnh. Mà võ lâm nhân sĩ quen sống sơn lâm cũng không nguyện trở về dân gian, bọn họ chỉ là không thuận mắt lão hoàng đế đàn áp dân chúng, đối với quyền thế danh lợi sớm không quan tâm.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_38 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .